Em xin lỗi vì những lúc thờ ơ
Không mỉm cười chào anh mỗi sáng
Không nhẹ nhàng khi anh lại gần hỏi
Em chỉ trộm nhìn, rồi tránh ánh mắt anh
Em xin lỗi vì những lúc thờ ơ
Không mỉm cười chào anh mỗi sáng
Không nhẹ nhàng khi anh lại gần hỏi
Em chỉ trộm nhìn, rồi tránh ánh mắt anh
Chủ nhật nào buồn như hôm nay
Em thu lu trong phòng, nghe ngoài trời âm u ẩm ướt
Có nỗi nhớ nào qua khe cửa, vào trước
Có hình ảnh nào chạy vội theo sau
Anh đừng có buồn
Em buồn theo đó
Triệu niềm vui có
Bù đắp nổi không?
– Hamlet Trương viết: “Ngày bạn biết một ai đó yêu bạn, bầu trời xanh màu xanh rất khác”
– Bầu trời của em màu gì?
– Màu xanh lá cây ạ.
Xanh lá cây là màu anh thích.
***
Người hỏi em nhớ ai
Em không thể mở lời nói rằng rất nhớ
Từng câu chuyện mỗi ngày của hai đứa
Em vô tình lưu vội vào tim
Chắc bởi trời lạnh thôi anh
Làm cho cơn gió biết buồn
Bầu trời không xanh biết khóc
Và ai đó
Vội ngã vào yêu thương
Thiệt tình là thương
Thương cũng nhiều nhưng không muốn nói
Trời chiều nay sương mập mờ như khói
Suối nguồn nào chảy về hết nơi em
Em ngồi sau anh
Một ngày đông lạnh
Nghe thời gian chậm lại
Nghe tim mình xuyến xao
Buổi chiều hôm ấy
Ngõ nhỏ sao to, bầu trời sao khác?
Quán cafe ngồi yên chẳng thấy
Dưới con đường ai đó nắm tay nhau
Buổi chiều hôm ấy
Em không kể anh nghe những câu chuyện to nhỏ
Là những chuyện em chưa bao giờ nói
Trong thế giới quá lớn của riêng anh
Bao giờ có những buổi chiều như hôm ấy
Anh lại chở em đi
Từ đầu góc phố này tới cuối góc phố nọ
Em sẽ ngồi yên không nói
Chỉ trộm nhìn… thành phố nhỏ trong lòng thế giới to
Mặc ai đó vẫn nắm tay nhau.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, dù anh của hiện tại sẽ là thoáng qua hay không, thì em vẫn rất hạnh phúc vì có những khoảnh khắc đi bên cạnh anh như thế. Anh biết không, có rất nhiều khoảnh khắc chỉ người độc thân như em mới được trải qua? Ví như việc phải lòng anh rất nhẹ.