Trong một giấc mơ từ rất lâu rồi
Anh gửi em một dòng thư viết vội
Rằng: “Anh muốn yêu em!”
Em còn chưa kịp gửi anh xem
Cuốn nhật ký ghi đầy những kỷ niệm
Giấc mơ ấy đã trở thành màu nhiệm
Chắc là vũ trụ bảo:
Chúng mình hãy yêu nhau?
Rồi hiện thực lại hoá thành giấc mơ
Khi một sớm mùa đông trời trở rét
Câu chuyện tình em còn đang viết dở
Kết lại bằng một… đám cưới:
Anh đóng vai chú rể còn em là cô dâu.
Đúng là vũ trụ bảo: Chúng mình hãy yêu nhau!
Hôm qua trời đầy gió, em lại muốn tự do như ngày xưa, chẳng bao giờ cần một người đi cùng mà sẵn sàng tận hưởng ngày đẹp trời một mình. Hôm qua, trong lúc hơi… dỗi, em chỉ nói:
– Trời đẹp thế này mà không được đi chơi.
Em còn chưa kể với anh, ngày xưa em mơ anh đưa cho em một mẩu giấy, trên đó ghi: “Anh muốn yêu em.” Đó là giấc mơ hồi em mới phải lòng anh và nghĩ anh cũng có tình cảm với em. Đáng yêu nhỉ? ^^
Em chẳng phải người yêu xinh đẹp nhất
Anh chẳng là chàng hoàng tử trong mơ
Yêu nhau cũng chưa mười tháng tròn
Sợi tơ hồng lúc trùng lúc lại căng.
Có phải yêu thương một người còn là cảm giác vui vui, háo hức nghe kể về một phần tuổi thơ của người ấy? Bức ảnh mình chụp lại khi về nhà anh, thấy nó được lồng khung đặt trên bàn của em gái. Mình giữ lại để thi thoảng mở ra xem cậu bé ngày xưa và người trưởng thành bây giờ có gì giống và khác nhau.
Tình yêu là gì anh nhỉ?
Có phải là chú gà bông
Em ôm đi ngủ mỗi tối
Để không thấy một mình đâu.
Anh ơi,
Mùa xuân sắp qua
Mùa đông còn lâu mới tới
Em đứng xa anh hai khoảng cách mùa
Mà sao xô em ngã vào đời anh?
“Trời đêm lạnh lắm
Em đắp thêm chăn cho ấm”
Câu anh nhắc ngày gió mùa về
Em cần gì khác đâu?
Sau một cái nắm tay
Là ngại ngùng, bối rối
Sau một phút không nói
Là khoảng cách dài ra.