Hôm nay gặp lại Faker, đồng nghiệp cũ, cũng là một người bạn mình rất quý.
Hôm nay gặp lại Faker, đồng nghiệp cũ, cũng là một người bạn mình rất quý.
Cả tuần nay mình rơi vào trạng thái lơ lửng. Từ chuyện người yêu thờ ơ với mình, tới chuyện bố bị ốm. Mình khóc rất nhiều, rất nhiều trong khi mọi chuyện chẳng có gì lắm, nếu nhìn theo hướng tích cực. Mà về cơ bản là chuyện tình yêu.
Bài viết hoàn toàn là quan điểm cá nhân, dưới góc độ của một nhân viên và không có bất kỳ định kiến gì với nghề quản lý cả.
Anh ơi,
Mùa xuân sắp qua
Mùa đông còn lâu mới tới
Em đứng xa anh hai khoảng cách mùa
Mà sao xô em ngã vào đời anh?
“Trời đêm lạnh lắm
Em đắp thêm chăn cho ấm”
Câu anh nhắc ngày gió mùa về
Em cần gì khác đâu?
Sau một cái nắm tay
Là ngại ngùng, bối rối
Sau một phút không nói
Là khoảng cách dài ra.
Là lưng chừng thanh xuân trong tay chẳng có gì. Chỉ là những ngày tháng băn khoăn, nghĩ ngợi. Sẽ có dạo, người ta thu mình lại, tránh né mọi mối quan hệ cả mới cả cũ, không dám đối mặt với con người yếu đuối bên trong, không muốn cho ai biết đằng sau vẻ ngoài kia là một đứa yếu đuối thế nào.
Em mệt rồi nên thôi
Chúng mình tạm dừng lại một chút nhé
Để không còn ai đòi gặp anh mỗi tối
Không nhắn tin, gọi điện, hỏi thăm nhau.
“Ngày xưa có một chuyện tình” là cuốn mới nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn này mình đòi anh mua tặng ở Hội sách Hoàng Thành. Mình đọc trong lúc suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của mình, đầu ong ong và buồn. Nhìn chung, mình chỉ rate cuốn này 3* trên Goodreads.
Có một ngày bước chân ra ngõ, mùi khói thuốc từ đâu tạt qua khiến một phút giây kỉ niệm nào đó ùa về. Mùi không mấy dễ chịu ấy vào một ngày gió mùa lại là thứ xúc tác gợi nhiều điều cũ kỹ. Ngôi nhà nhỏ ngày xưa với khoảnh sân rộng, với một đứa bé năm sáu tuổi thì đó là một góc sân rất rộng mà buổi trưa có thể bày trò gì đó nghịch ngợm một mình.