“Nhà em có nuôi một ông bố. Ông bố hay giận mỗi khi mẹ vụng về bị đứt tay hay xước xát. Có lần mẹ vô tình bị bỏng, ông bố lại chẹp miệng chán nản nhưng vẫn lấy thuốc bôi cho mẹ, rồi còn đeo găng và rửa bát. Khi vết bỏng phồng rộp lên, bố nhẹ nhàng lấy kim hút nước ra. Vết bỏng bé xíu mà bố dùng cái bơm tiêm to đùng. Vừa buồn cười vừa tình cảm lắm ạ!
Mà kể cũng kì lạ, cứ mỗi lần biết vô tình làm mẹ buồn hoặc khi mẹ trùng xuống, bố lại trêu đùa để mẹ thoải mái hơn. Ông bố em tâm lý như vậy đó!
Em rất thích mỗi buổi tối về nhà, được bố xoa nhẹ và gõ gõ trêu cho em đạp. Mỗi buổi chiều cùng mẹ đi đón bố, em cũng háo hức đạp liên hồi. Hôm qua, khi trời đã khuya, em nghe được đoạn nhạc Baby Shark quen thuộc, thế là em thích quá đạp mẹ hơi mạnh! Bố mẹ cười, bố lại xoa bụng mẹ và bảo: “Bánh Rán nghe thấy bài hát quen đấy!” Hihi.
Ông bố em kỹ tính lắm, nhất là khi đi chọn đồ cho em. Bố chọn từng chiếc áo chiếc quần, chọn màu sắc, chất liệu, kiểu dáng… Bố muốn em được mặc đồ đẹp và tốt nhất! Hẳn là bố thích thú và háo hức lắm với vai trò mới của mình. Bố cứ cười bảo với mẹ là đồ của em bé xíu như chơi đồ hàng.
Hôm nay đã là tuần thứ 34 em đến với bố mẹ. Bụng mẹ ngày một to, trong này mỗi ngày một chật chội với em hơn nên em hay đạp lắm. Chẳng bao lâu nữa em sẽ được gặp bố mẹ rồi! Hồi hộp quá!”