Tôi có một người bạn thân, một người không hề đặc biệt với những người khác nhưng vẫn luôn là người tôi nghĩ tới đầu tiên mỗi lần có chuyện buồn. Tất nhiên, chúng tôi quen nhau mới được vài năm.
Có dạo, tôi mở cuốn lưu bút cấp 2 ra và đọc lại những dòng kỷ niệm, chạm vào vết mực đã bị nhòe đi theo năm tháng, mùi nước hoa bạn xức trên trang giấy cũng không còn nữa. Tôi nhớ một điều, đó là chú mèo Kitty không miệng mà một cô bạn thân đã so sánh với tôi. Những trang lưu bút không quá dài, và ngay cả người bạn ấy cũng không còn nhớ mình đã viết gì. Tôi biết điều đó khi kể lại cho bạn tôi nghe và thực sự, cô ấy đã ngạc nhiên. Hóa ra tôi đã từng là một con mèo Kitty không miệng để chỉ xuất hiện bên cạnh một người bạn và nghe tất cả nỗi buồn, lo lắng chuyện học hành, yêu đương, gia đình. Rồi an ủi cô bạn ấy bằng cái nhìn hay nụ cười đôi lúc. Tôi chẳng vỗ về cô ấy bằng những cái ôm hay vài câu nói đúng nghĩa lời khuyên, tất cả tôi làm được mỗi lúc như thế chỉ là lắng nghe.
Với một vài người, tôi biết mình đóng vai trò là một người lắng nghe hơn là một người chia sẻ. Cho tới khi tôi gặp cô bạn thân của tôi bây giờ. Có những người xuất hiện bên cuộc đời bạn để một ngày bất chợt biến mất, hoặc dần dần rời xa vì họ cần quan tâm tới cuộc sống của họ nhiều hơn, bởi cuộc sống của họ còn vô vàn điều chi phối mà bạn không phải là người duy nhất để họ quan tâm. Ai cũng biết điều đó nhưng ít người có thể hiểu được. Và ngay cả chính bản thân tôi khi rơi vào những tình huống như vậy vẫn không thể không buồn. Dù nói là “hơi buồn” chỉ là cách che đậy một phần và nói giảm nói tránh cho cái nỗi buồn thực sự hiện hữu kia.
Nếu có một người bạn tôi sẵn sàng đội mưa chỉ để ngồi uống cùng nhau một ly café, than thở một số chuyện ngay khi nhận được tin nhắn đại loại như “Chán quá, hẹn hò đi”, thì chắc chắn chỉ có người bạn của tôi hiện tại. Nếu có một người tôi nhớ đến đầu tiên và duy nhất trong lần vô Sài Gòn, ngồi trước Nhà thờ Đức Bà uống một ly café bệt theo đúng phong cách người Sài Gòn, thì chắc chắn tôi đã nghĩ tới người bạn của tôi hiện tại. Nếu có một người tôi có thể ba hoa hết chuyện lý lẽ sự đời đến những lời ca thán về tình yêu, công việc, cũng chỉ là với người bạn của tôi hiện tại. Tôi có thể khẳng định điều này, không hề phóng đại hay làm mọi thứ xem chừng to tát bởi vì tôi đã trải qua những cảm giác đó, đã có những suy nghĩ đó và cho tới khi tôi viết những dòng này, điều đó vẫn không hề thay đổi.
Nhưng rồi, thời gian trôi. Cuộc sống cũng bị cuốn vào dòng chảy ấy. Chúng tôi quen nhau khi đang học năm thứ hai đại học, chúng tôi thân nhau hơn sau một chuyến đi chơi xa vào một mùa hè nào đó, và bỗng dưng một ngày ngồi nhắc lại chuyện cũ, chúng tôi cũng chẳng còn nhớ vì sao đến hiện tại lại trở thành hai đứa bạn thân. Đâu phải điều gì còn nhớ mới là điều đáng trân trọng. Chúng tôi tốt nghiệp đại học, rơi vào những khủng hoảng trước một ngã rẽ về con đường mình chọn, một cái “nghề” để gắn với mình cả đời hay đơn giản chỉ là nuôi sống bản thân, chưa nói tới việc chăm sóc gia đình, bố mẹ. Trong hai đứa, có lẽ tôi là đứa luôn lo lắng, luôn bất định, luôn đòi hỏi sự chia sẻ nhiều hơn. Còn bạn tôi chỉ cần lắng nghe. Có một điểm tôi vừa thích lại vừa không thích ở cô bạn thân của tôi đó là: Làm điều cô ấy thích mà không hề quan tâm tới suy nghĩ của người khác. Nhiều lúc, tôi cần cái sự “bất cần” đó biết bao.
Tôi kể cho bạn tôi nghe về những trải nghiệm của mình. Bạn tôi luôn cười và ủng hộ mà không xem chúng là những điều lãng nhách. Chúng tôi đi bộ cùng nhau dưới cái nóng mùa hè, mồ hôi nhớp nháp mà không biết nụ cười đã làm tan đi cái nóng bức đó từ bao giờ. Tôi trò chuyện với bạn tôi như được là đúng bản thân mình với vô vàn mông lung. Bạn tôi cũng chỉ cười và lắng nghe chúng. Đôi khi ngồi nghĩ lại, đến chính tôi cũng không biết liệu cô ấy có thích nghe những điều đó. Nhưng rồi mỗi lần có chuyện, chúng tôi gặp nhau, tôi lại không thể ngừng lại những câu chuyện về mối bận tâm của mình. Tôi biết, đâu phải ai tôi cũng có thể thoải mái như vậy. Tôi đã có một người bạn, một “soul mate” đúng nghĩa.
Nhưng cuộc đời thật biết cách tạo nên “định mệnh”. Sắp xếp những cuộc gặp gỡ và chia ly. Tôi biết chẳng có niềm vui nào là mãi mãi, chẳng có cuộc vui nào là không đến lúc chia xa. Trong cả hội bạn thân ấy, cuối cùng, chỉ còn tôi và người bạn của tôi là còn hay liên lạc và gặp nhau. Đến nỗi tôi còn hay trêu “Mày phải tách tao ra và bắt đầu những mối quan hệ mới đi thôi”. Tôi không ngờ, cuối cùng, ngày đó cũng đến.
Tôi nhận được một tin nhắn. Chúng tôi chẳng hề xa nhau vì Hà Nội còn bé lắm, ngay cả Việt Nam cũng rất nhỏ. Nhưng không hiểu vì sao mà tôi vẫn buồn. Và chạnh lòng. Tôi chẳng biết nên trả lời như thế nào, cũng không muốn trả lời ngay lúc đó vì tôi nhận ra: Đã đến lúc người bạn của tôi cần phải dành thời gian và sự quan tâm của mình cho những điều quan trọng hơn. Vậy mà tôi đã đáp lại bằng một tin nhắn cụt lủn, chẳng ra sao. Bạn tôi cũng không trả lời nữa.
Tôi đã trải qua nhiều những vui buồn như vậy. Có những người bạn đột nhiên biến mất, có những người bạn dần dần rời xa, và điểm chung giữa họ là không hề có một lời tạm biệt. Tình bạn có cái hay hơn tình yêu là ở đó. Chẳng có một lời chia tay vì thực sự tình bạn chưa bao giờ có một kết thúc. Hành trình hạnh phúc của tôi cứ dài, dài mãi cùng những người bạn đến và đi, rồi ở lại mãi mãi trong tâm trí tôi như vậy. Những khoảng thời gian ngông cuồng một chút, điên rồ một chút chỉ có khi ở bên cạnh người mình thực sự thân thiết. Tôi rất vui vì tôi được là chính mình nhiều hơn mỗi lần hẹn hò với người bạn của tôi hiện tại. Và bây giờ, dù chẳng phải xa nhau, chỉ là thời gian gặp gỡ và trò chuyện bên ly café không còn nhiều như xưa nữa, thì tôi vẫn luôn nhớ về người bạn đó như một nơi để trút những tâm tư của mình, một người tôi có thể giãi bày và tâm sự nhiều hơn tôi tưởng.
Người bạn của tôi đang trong cuộc hành trình đi tìm những niềm hạnh phúc khác của cô ấy, đang theo đuổi điều mà cô ấy thích để tới gần hơn giấc mơ của mình. Ít nhất, cô ấy cũng dám làm những điều mà cô ấy muốn. Còn tôi, liệu tôi có đang thực sự được sống với niềm hạnh phúc của bản thân hay không? Câu hỏi này hai mươi mấy năm tôi vẫn đang bỏ lửng. Nhưng tôi cũng biết hạnh phúc với tôi là những khoảnh khắc tôi đã được trải qua, là những lần dầm mưa với cô bạn của tôi mà trong lòng thấy khoan khoái vô cùng, là thời gian cô bạn ấy đã ở bên cạnh tôi khi tôi thực sự gục ngã. Tôi hiểu một phần hạnh phúc chính là người bạn của tôi hiện tại.
Nếu người bạn ấy có thể đọc được những dòng này, tôi chỉ muốn nói một điều mà tôi chắc chắn cô ấy luôn hiểu. Đó là tôi luôn ủng hộ cô ấy, bất kể điều gì.
—
Mình chợt quên mất mình đã viết bài này cho tới khi mình đọc hết nó. Chuyện bạn bè dạo gần đây cũng khiến mình suy nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng thì mình vẫn đang có “một phần của hạnh phúc” mà. Chẳng phải thế là đủ sao? Còn bạn, một phần của hạnh phúc bạn có là gì? Ai là người bạn nghĩ tới đầu tiên khi được đặt câu hỏi như vậy?
Tại sao lại muốn “no one can touch inside”. Để người khác “touch inside” thì làm sao?
Đây đâu phải là mong muốn?
No one can touch inside ko phải dịch là “ko ai hiểu được” sao? Nghe như là một sự cảnh giới vậy 😀
C hiểu thế nào cũng được =))
Có vẻ cao siêu =)