Em đứng đây ngay bên cạnh anh
Mà như xa xôi lắm
Quá nhiều lần em cố gắng mở lời
Nhưng trái tim em lại luôn lo sợ
Tất cả em có thể làm chỉ là nhìn anh
Như một đứa con gái ngốc nghếch
Bởi vì anh có thể rời xa em
Nếu em nói ra mọi cảm xúc tự sâu thẳm trái tim mình
– Hamlet Trương viết: “Ngày bạn biết một ai đó yêu bạn, bầu trời xanh màu xanh rất khác”
– Bầu trời của em màu gì?
– Màu xanh lá cây ạ.
Xanh lá cây là màu anh thích.
***
1. Bốn năm trước
Đinh là một quán cafe nhỏ nằm trên gác hai một ngôi nhà cổ trên phố Đinh Tiên Hoàng. Ngày trước quán còn được biết đến như một địa điểm hay lui tới của các bạn sinh viên vì cafe ở đây so với những nơi khác khá rẻ. Nhưng Đinh còn hợp với ai mê rock, những người bụi bặm và thích giai điệu có phần gai góc của rock. Đinh hay như vậy là nhờ có bà Bích chăm chút. Bà Bích đẹp lắm, đẹp đúng chất con gái Hà Thành. Nhìn bức ảnh ngày nhỏ của bà treo trên tường, trông dáng bà đứng trong quầy pha đồ uống, chẳng ai có thể rời mắt khỏi.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, dù anh của hiện tại sẽ là thoáng qua hay không, thì em vẫn rất hạnh phúc vì có những khoảnh khắc đi bên cạnh anh như thế. Anh biết không, có rất nhiều khoảnh khắc chỉ người độc thân như em mới được trải qua? Ví như việc phải lòng anh rất nhẹ.
Café Đinh chiều vương nắng
An cầm ly nâu nóng trên tay, hít hà mùi thơm phảng phất, rồi khẽ đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ. Đôi môi khẽ mỉm cười. Như là cô đang hạnh phúc.
Café Đinh nằm im lìm, ngay ngắn trên căn gác nhỏ. Hiếm hoi lắm mới có ngày quán bớt ồn ào và đông đúc. An khẽ xoay mình, nhấp một ngụm café, tận hưởng vị ngọt ngào của sữa và vị đăng đắng của thứ bột màu nâu quyện vào nhau. Văng vẳng đâu đó âm thanh từ chiếc loa phía góc trên căn phòng. Giai điệu rock khiến những chàng thanh niên mê mẩn món ăn tinh thần này phải gật gù phiêu theo từng nốt nhạc. Những làn khói thuốc lênh đênh gợi lại từng mảnh ký ức, chắp nối lại với nhau.
…
Từ ngày hắn có người yêu, tôi buồn như thể đang còn yêu hắn lắm. Dù chuyện yêu đương này tôi đã quyết định chấm dứt sau khi hắn không ngừng đối xử tốt với tôi như một người bạn. Hắn bảo nào thì hắn trân trọng tình cảm của tôi dành cho hắn, nào thì con gái chủ động thì đã sao, theo đuổi một người con trai là có lỗi à? Có gì đâu mà xấu hổ. Hắn cứ tốt với tôi quá đâm ra tôi lại càng nhớ hắn, trời lại đang mùa đông.
Ngày hắn chớm có người yêu, hắn không kể một lời. Tôi cũng không dám hỏi. Không hiểu sao, tôi rất giỏi trong việc suy luận chỉ qua một status ngẫu hứng, bâng quơ. Hồi trước, hắn có người theo đuổi tôi cũng biết và khi hắn bắt đầu có người yêu, tôi cũng đoán ra. Tôi gặp hắn vài ba lần sau đó trên quán café quen của hai đứa (tôi muốn gọi thế vì ít nhất đó là thứ duy nhất riêng tư của cả hai chúng tôi). Biết chuyện hắn có “tin vui”, tôi chẳng buồn hỏi. Vì ngại, và lý do to đùng là tôi không đối diện được với điều đó.
Tôi xa hắn dần.
Sài Gòn đêm. Nếu coi việc được ngắm Sài Gòn trong đêm là một đặc ân thì trong chuyến đi lần này, tôi là người may mắn nhất trên đời rồi.
– Xin chào, Sài Gòn hoa lệ!