Tôi có một người bạn thân, một người không hề đặc biệt với những người khác nhưng vẫn luôn là người tôi nghĩ tới đầu tiên mỗi lần có chuyện buồn. Tất nhiên, chúng tôi quen nhau mới được vài năm.
Cuộc thi viết “Nhạc Trịnh trong tôi” năm nay vẫn được tổ chức trên báo Một Thế Giới. Đây là lần thứ 5 rồi. Chợt nhớ ra mình cũng có bài được giải thưởng cơ đấy! Mới đó đã gần một năm…
Từ WordPress tới Tumblr, rồi lại WordPress Ngày tôi ý thức rõ hơn về “sở trường” viết lách của mình là ngày tôi yêu một cậu bạn. Trước khi bén duyên với nghề “online marketing”, tôi nào biết content writing …
Read more →Ngày đầu tiên cầm chiếc máy ảnh trên tay, hí hửng, bồn chồn, hồi hộp như ngày đầu được mời đi cafe. Rồi suy nghĩ mãi về việc sẽ đi đâu, sẽ chụp những bức hình như thế nào…; như thể đang lên kịch bản cho những điều sẽ nói trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Lần đầu tiên tới phòng tráng phim, ấn tượng với khu tập thể cũ kỹ, căn phòng đầy những chiếc máy ảnh và vỏ phim để lại, lúng túng đưa cuộn phim đầu tiên cho chị ở phòng tráng, để lại tên và thông tin liên lạc. Ồ, nó giống như ấn tượng đầu tiên với một người, nụ cười, ánh mắt; những câu nói ấp úng chào nhau, những cử chỉ vụng về mà mãi sau này nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.