“À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại
À ơi, hoa cải lên trời, rau răm ở lại chịu lời đắng thay”
“À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại
À ơi, hoa cải lên trời, rau răm ở lại chịu lời đắng thay”
Là lưng chừng thanh xuân trong tay chẳng có gì. Chỉ là những ngày tháng băn khoăn, nghĩ ngợi. Sẽ có dạo, người ta thu mình lại, tránh né mọi mối quan hệ cả mới cả cũ, không dám đối mặt với con người yếu đuối bên trong, không muốn cho ai biết đằng sau vẻ ngoài kia là một đứa yếu đuối thế nào.
1. Hãy luôn cẩn trọng với những chốn vắng người và xinh đẹp
2. Đừng tham lam và tham ăn, nếu không sẽ bị ăn thịt hoặc biến thành heo
3. Khi bị dồn vào bước đường cùng, sẽ tự tìm ra lối thoát
Những ngày tháng 6 mình thường buồn hay sao khi On this day của Facebook chỉ nhắc những status chia tay, những bài hát hơi hơi buồn, những cái note cũng mênh mang. Ồ, hóa ra vì mình hay buồn chứ chẳng phải riêng gì tháng 6.
Cái cảm giác xộc lên mũi cay xè, hai mắt nhòa đi là cảm giác không mấy dễ chịu khi nhìn thấy tuổi tác hằn lên trên mái tóc của bố, trên đôi mắt của mẹ và đôi bàn tay của bà. Đến và đi rất nhanh!
Hôm qua đưa mẹ với Khánh Nguyên về quê thăm bố, mình mới nhận ra mình đã để cảm xúc của mình trôi xa quá mà quên mất mình cần phải yêu thương mình hơn. Từ trước đến giờ, yêu thương bản thân là điều mình chưa bao giờ làm tốt.
Hôm nay sinh nhật anh trai mình. Nhớ ra mình đã từng viết một câu chuyện gì đó về hai anh em nên tìm và post lại. Truyện này lúc đầu mình đặt tên là “Và tình cờ chúng tôi là anh em của nhau”, giờ mình nghĩ lại và muốn đổi tên thành “Anh trai của nhỏ Thảo”. Đọc lại mình đã khóc.
—
Hôm nay fanboy vẫn ra ngoài ngõ đón mình vào tận nhà, vẫn nói chuyện với mình bằng giọng tưng tửng mọi khi, vẫn tự nhận đẹp trai dù râu đã dài gần thành chòm, tóc che kín mắt…
Có một hôm anh Mèo gửi cho mình blog của một bạn ứng tuyển vị trí copywriter, rồi bảo trông cũng pro phết. Mình vô coi, điều đầu tiên mình để ý không phải những hiệu ứng trên blog bạn ấy làm mà những bài bạn ấy viết. Chắc vì hơi mắc bệnh nghề nghiệp một chút. Rồi tự nhiên mình nghĩ nếu mình mà biết cách show off bản thân như bạn ấy, mình cũng chẳng thua kém ai.
[Bạn có 15′ để hoàn thành bài viết này. 15′ bắt đầu]
—
Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên trong một buổi tối mát rượi bên hồ Tây. Thực ra cô ấy và rất nhiều bạn bè của cô ấy.. Phải nói thật là lần đầu gặp cô tôi không có ấn tượng nhiều về cô (và bây giờ vẫn thế). Khó mà giải thích mối quan hệ bạn bè của chúng tôi trong một câu. Đơn giản thì cô ta là bạn của bạn của bạn tôi và cái cô bạn ban đầu thì tôi quen trên… xe bus! Thôi thế cũng được, bắt đầu không phải vấn đề, quan trọng là giờ bọn tôi đã là 2 đứa bạn. 2 đứa bạn cực kỳ (không) thân nhau. Chúng tôi có nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như tôi là con trai còn cô ta là con gái (cần confirm).
Cho tuổi 20+ và cô gái mê viết, ước mơ còn dang dở là vì chân trời mới ngày càng được mở ra, ai đến được tận cuối để chạm vào đường chân trời kia cơ chứ? Dù tài khoản ngân hàng vẫn là con số 0 tròn trĩnh về cuối tháng, những nơi đến được mỗi năm ít dần, cuộc sống ngày càng bận rộn và cuốn người ta vào những mối quan hệ hờ hững, thì đừng quên vẫn có một niềm đam mê chảy trong người: Niềm mê viết.
***