Sáng nay thức giấc
anh thấy bầu trời màu chi?
còn trên chuyến xe đi xa, em nhớ
mỗi lần ngồi cạnh anh
cần một bàn tay chạm khẽ một bàn tay
cho đời bỗng vui
màu trời chắc rất khác, phải không anh?
Em ngồi tua lại từng thước phim
thật chậm
vài lần anh đứng đợi em
em vui biết mấy
anh nào có hay?
Có một lần em ngồi cạnh anh
không dám nói, chỉ yên lặng nghĩ mông lung
hương của anh phảng phất
chẳng hiểu sao em nhớ?
Có một lần hai đứa ngồi cạnh nhau
trong một quán cafe nho nhỏ
anh cười, em cũng cười
khoảng lặng thẹn thùng có tiếng guitar che lấp
lúc đó chắc anh cũng vui như em?
Có một lần đi cùng anh, em muốn
vòng tay ôm để được anh che chở
để nhẹ tênh những nghĩ suy
để thương mãi về sau
kệ đời trăn trở, kệ lý trí vô duyên
Sáng nay thức giấc em thấy màu trời không xanh
nhưng trong mắt em cười
bầu trời của em là anh.