Em mệt rồi nên thôi
Chúng mình tạm dừng lại một chút nhé
Để không còn ai đòi gặp anh mỗi tối
Không nhắn tin, gọi điện, hỏi thăm nhau.
Em mệt rồi nên thôi
Chúng mình tạm dừng lại một chút nhé
Để không còn ai đòi gặp anh mỗi tối
Không nhắn tin, gọi điện, hỏi thăm nhau.
“Ngày xưa có một chuyện tình” là cuốn mới nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn này mình đòi anh mua tặng ở Hội sách Hoàng Thành. Mình đọc trong lúc suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của mình, đầu ong ong và buồn. Nhìn chung, mình chỉ rate cuốn này 3* trên Goodreads.
Có một ngày bước chân ra ngõ, mùi khói thuốc từ đâu tạt qua khiến một phút giây kỉ niệm nào đó ùa về. Mùi không mấy dễ chịu ấy vào một ngày gió mùa lại là thứ xúc tác gợi nhiều điều cũ kỹ. Ngôi nhà nhỏ ngày xưa với khoảnh sân rộng, với một đứa bé năm sáu tuổi thì đó là một góc sân rất rộng mà buổi trưa có thể bày trò gì đó nghịch ngợm một mình.
1. Hãy luôn cẩn trọng với những chốn vắng người và xinh đẹp
2. Đừng tham lam và tham ăn, nếu không sẽ bị ăn thịt hoặc biến thành heo
3. Khi bị dồn vào bước đường cùng, sẽ tự tìm ra lối thoát
Anh bảo anh phải về
Em ôm anh thật chặt
Nhìn sâu vào đôi mắt
“Thêm một chút nữa thôi”
Bạn có bao giờ biết cảm giác thuộc về (sense of belonging) ấy như thế nào không? Bạn có bao giờ cảm thấy bất an trong một môi trường cực kỳ thoải mái vì không có cảm giác được thuộc về? Bạn có bao giờ yêu một người chỉ vì bạn biết rằng, bạn thuộc về người đó và ngược lại?
Anh có yêu em không?
Em vẫn thường tự hỏi như thế
Là em hoài nghi, đa cảm hay vì sao anh nhỉ?
Để mỗi lần buồn, em tự hỏi chính em
Em muốn kể về bầu trời của em
Cho cả tỉ người trên thế giới này biết
Ấy là bầu trời xanh xanh biếc
Xanh màu của mây, của gió, của mắt anh cười.
Em đứng đây ngay bên cạnh anh
Mà như xa xôi lắm
Quá nhiều lần em cố gắng mở lời
Nhưng trái tim em lại luôn lo sợ
Tất cả em có thể làm chỉ là nhìn anh
Như một đứa con gái ngốc nghếch
Bởi vì anh có thể rời xa em
Nếu em nói ra mọi cảm xúc tự sâu thẳm trái tim mình