Anh có yêu em không?
Em vẫn thường tự hỏi như thế
Là em hoài nghi, đa cảm hay vì sao anh nhỉ?
Để mỗi lần buồn, em tự hỏi chính em
Anh có yêu em không?
Em vẫn thường tự hỏi như thế
Là em hoài nghi, đa cảm hay vì sao anh nhỉ?
Để mỗi lần buồn, em tự hỏi chính em
Em muốn kể về bầu trời của em
Cho cả tỉ người trên thế giới này biết
Ấy là bầu trời xanh xanh biếc
Xanh màu của mây, của gió, của mắt anh cười.
Em đứng đây ngay bên cạnh anh
Mà như xa xôi lắm
Quá nhiều lần em cố gắng mở lời
Nhưng trái tim em lại luôn lo sợ
Tất cả em có thể làm chỉ là nhìn anh
Như một đứa con gái ngốc nghếch
Bởi vì anh có thể rời xa em
Nếu em nói ra mọi cảm xúc tự sâu thẳm trái tim mình
Điều ý nghĩa nhất ở đây này. Thực sự chuyến đi hơn cả mong đợi của mình.
Đoàn mình đi lúc nào cũng là đoàn cuối cùng của cả tour vì đi với tiêu chí vừa đi vừa nghỉ, vừa giữ sức và ngắm cảnh. Không biết là hên hay xui nhưng có những biến cố thì chuyến đi mới nhiều ý nghĩa. Biến cố ngay từ lúc ở nhà khi anh leader rớt lại vì bị ốm. Đoàn có 13 người cuối cùng còn 10 người đi với nhau hết chặng đường.
Chỉ muốn ghi lại vài dòng để nhớ về những người đã đi cùng mình lên tới đỉnh và về tới đích.
Trước khi đi mọi người bảo mùa này Fansipan không có đỗ quyên, không có gì cả, lại mùa mưa nên rất khó đi. Trước khi đi có duy nhất một em gái truyền cảm hứng cho mình bằng chuỗi chuyện trên đường em ấy đã gặp, đã thấy khi leo Fan hồi tháng 3. Mình hỏi người có kinh nghiệm thì nói là cung Trạm Tôn chẳng khó gì, một số người khác lại kể có những đoạn dốc thẳng đứng sợ hãi như thế nào… Mình cũng lung lay, cũng lo lắng nhưng cuối cùng nếu không đi thì tất cả những suy nghĩ mình có ấy chỉ là trải nghiệm của người khác. Nên mình đi.
Những ngày tháng 6 mình thường buồn hay sao khi On this day của Facebook chỉ nhắc những status chia tay, những bài hát hơi hơi buồn, những cái note cũng mênh mang. Ồ, hóa ra vì mình hay buồn chứ chẳng phải riêng gì tháng 6.
Cái cảm giác xộc lên mũi cay xè, hai mắt nhòa đi là cảm giác không mấy dễ chịu khi nhìn thấy tuổi tác hằn lên trên mái tóc của bố, trên đôi mắt của mẹ và đôi bàn tay của bà. Đến và đi rất nhanh!
Hôm qua đưa mẹ với Khánh Nguyên về quê thăm bố, mình mới nhận ra mình đã để cảm xúc của mình trôi xa quá mà quên mất mình cần phải yêu thương mình hơn. Từ trước đến giờ, yêu thương bản thân là điều mình chưa bao giờ làm tốt.
Hôm nay sinh nhật anh trai mình. Nhớ ra mình đã từng viết một câu chuyện gì đó về hai anh em nên tìm và post lại. Truyện này lúc đầu mình đặt tên là “Và tình cờ chúng tôi là anh em của nhau”, giờ mình nghĩ lại và muốn đổi tên thành “Anh trai của nhỏ Thảo”. Đọc lại mình đã khóc.
—
“Có một phố vừa đi qua phố” của Đinh Vũ Hoàng Nguyên là cuốn sách mình được tặng vào một ngày tháng 3 nào đó. Sách bọc bìa bóng kính cẩn thận nhưng người tặng vội vàng chỉ kịp ghi vắn tắt tên người nhận và tên người tặng. Lúc đó mình giận cái sự vội vàng, mình bảo mình sẽ trả lại sách cho người ta. Nhưng rồi mình vẫn giữ lại bên mình. Giờ mình chẳng còn giận, chỉ thấy nâng niu và trân trọng. “Có một phố vừa đi qua phố” như một món quà cho những ngày tình còn đong đầy.