“À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại
À ơi, hoa cải lên trời, rau răm ở lại chịu lời đắng thay”
Tự ru mình trong những lời hát. Mình ngồi đung đưa nghe xem suy nghĩ của mình là gì? Xem đã bao lâu rồi mình không có một thứ gì mới cho mình? Đã bao lâu rồi mình không thể hiện cảm xúc: vui, buồn, ngạc nhiên, tức giận…?
Mình ngồi khóc rưng rức. Nước mắt rơi thành giọt. Cất thành từng tiếng nấc.
Mình không sợ một mình. Mình sợ cô đơn.
Mình không sợ nghèo. Mình sợ không được yêu thương.
Mình sợ mình buồn.
Vì mỗi lúc buồn mình khóc ghê lắm. Nghĩ không thông.
Hôm nay mình chọn về nhà, chui vào căn phòng của mình thay vì đi nghe hòa nhạc với team ở công ty (vé miễn phí, hẳn 1 triệu, ở Nhà Hát Lớn – nơi mình vẫn ao ước bước vào). Mình không muốn dùng các thú vui khác để trốn tránh mình, mình muốn mình phải đối diện với nỗi buồn này, với bản thân mình một cách trần trụi nhất. Rồi người mình run lên, mình òa khóc.
Giờ mình ngồi viết. Mình biết chỉ có viết ra, đối thoại với bản thân như thế này mình mới thoải mái hơn được.
Hôm qua mình lật từng trang nhật ký viết lại trước khi yêu anh, khi đang yêu anh… Mình cũng khóc nhiều, tiếc nuối nhiều thứ, nhớ nhiều kỷ niệm. Giá mà nó cứ ở yên đấy, không đi đâu mất, không so sánh, hoàn hảo và trọn vẹn đến tận bây giờ.
Giá mà…