Bé bỏng của mẹ đã bước sang tháng 19. Vậy là em đã 1 tuổi rưỡi, mẹ không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.
Em bé 18 tháng hàng ngày thức dậy sẽ ngồi tròn hoẳn trên giường gọi “Mẹ ơi mẹ ơi”, khi thì “Mẹ mẹ”. Mẹ chạy vào chào em, em lại vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ tiếp, trên miệng là nụ cười tươi rói. Từ bé tới giờ, số lần em ngủ dậy rồi khóc nhè quả thực chỉ đếm trên một bàn tay.
Em bé 18 tháng biết đòi bố ngủ cùng, quen với việc đi ngủ có bố nằm cạnh. Hôm nào không thấy, em sẽ hỏi “Bố?” và mẹ sẽ phải giải thích là bố sẽ vào với em ngay.
Em biết đòi “Cốc mẹ” khi chưa thấy cô vắt nước cam phần mẹ (mà mới chỉ có của bố và của cô). Còn nhắc nhở mẹ khi rửa bát là: “Đeo găng tay vào!!!”
Mẹ sẽ nhớ mãi và cảm động hết cuộc đời vì những điều em nghĩ cho mẹ, nghĩ về mẹ. Những lúc bận rộn, mẹ thấy thật buồn lòng khi phải từ chối lời rủ rê “Mẹ ngồi chơi” của con. Là mẹ, quả thực muốn dành rất nhiều thời gian cho con nhưng lại bị rất nhiều công việc khác chi phối. Không biết những gì mẹ cố gắng vì em, em có hiểu không nhỉ? Mẹ chỉ biết rằng, em đã ôm mẹ rất chặt, thơm mẹ rất lâu khi mẹ hỏi: “Rán không yêu mẹ à?”.
Mỗi lần được “ti ti”, em sẽ cười tít mắt. Biết ti mẹ đau vì em cắn, em chủ động đòi “Bên” – nghĩa là đổi bên để mẹ không bị đau. Nhưng rồi em vẫn quên mà… cắn mẹ. Huhu.
18 tháng, em thích đọc đi đọc lại một vài cuốn sách. Dạo gần đây là cuốn “Bé bỏng ơi bố ở bên con”, và chỉ thích xem một trang duy nhất là trang “bố cùng bé bỏng chơi trò tạo bóng trên tường”.
Em bé tình cảm, hay cười, thích nghịch và sợ tiếng động. Ở em, mẹ thấy mẹ của ngày xưa, thấy một thế giới bình yên mà mẹ mong đừng ai cướp đi của em… Mẹ thật sự luôn mong em được bình an, An Nhiên của mẹ ạ!
Một số đoạn hội thoại “dở khóc dở cười”:
– (Chỉ mẹ ra giá sách và nói) Con cạ!
– Con cạ là con gì? Con muốn đọc sách gì con lấy nhé!
– Con cạ con cạ!
– ????
– (Hoá ra Con cạ là của con cả, đòi lấy hết sách trên giá xuống đọc).
– Cạt… cắn ông (nghĩa là Quạt cắn ông – câu chuyện ông bị quạt trần cắt vào đầu em vẫn nhớ)
– Nắp… ông… đánh rơi… này… này (câu chuyện kể với mẹ về việc ông làm rơi đồ từ bàn thờ xuống khiến mẹ mất tới vài phút để hiểu)
– Bánh Rán có yêu mẹ không?
– (vừa ti vừa lắc đầu)
– Bánh Rán không yêu mẹ à?
– (nhả ti và chu mỏ lên… Chụt)
– (Đêm đang nằm ngủ tự nhiên trở mình, tay khua khua) Chăn gối, nhiều thế!!!
– Đố Bánh Rán biết truyện Nàng Bạch Tuyết có mấy chú lùn?
– (lấy đà, lấy hơi) Baaaa!
– Không đúng rồi, bảy chứ! Thế ai gõ cửa nhà Bạch Tuyết?
– (lấy đà tiếp) Phù thỉ
– Giỏi quá! Mụ phù thuỷ cho Bạch Tuyết quả gì?
– Táoooo
– Đúng rồi! Quả táo màu gì hả con?
– (nghĩ một lúc rồi trả lời) Xanhhhhhh