“Trời đêm lạnh lắm
Em đắp thêm chăn cho ấm”
Câu anh nhắc ngày gió mùa về
Em cần gì khác đâu?
Anh này!
Em chẳng phải người yêu xinh đẹp
Ngày xưa hay nói: chẳng ai yêu nổi em
Thế mà anh bước vào cuộc đời em
Như chiếc thuyền neo bến đỗ
Dẫu sóng gió chòng chành vẫn cảm thấy an yên.
Anh còn nhớ?
Những đêm muộn em chờ anh về
Nhận một cuộc gọi mới yên tâm đi ngủ
Khép lại ngày dài đầy ắp yêu thương.
Em còn nhớ…
Lần đầu trên phố
Anh nắm tay em
Em ngại ngùng, bối rối
Bàn tay anh ram ráp, hằn những vết chai.
Anh như mùa xuân
Xanh tươi
Em như mùa đông
Lạnh giá
Hà cớ gì gặp mà thương nhau?