Trước khi đi mọi người bảo mùa này Fansipan không có đỗ quyên, không có gì cả, lại mùa mưa nên rất khó đi. Trước khi đi có duy nhất một em gái truyền cảm hứng cho mình bằng chuỗi chuyện trên đường em ấy đã gặp, đã thấy khi leo Fan hồi tháng 3. Mình hỏi người có kinh nghiệm thì nói là cung Trạm Tôn chẳng khó gì, một số người khác lại kể có những đoạn dốc thẳng đứng sợ hãi như thế nào… Mình cũng lung lay, cũng lo lắng nhưng cuối cùng nếu không đi thì tất cả những suy nghĩ mình có ấy chỉ là trải nghiệm của người khác. Nên mình đi.
Là một Fansipan dịu dàng
Fansipan là trải nghiệm vô cùng đáng nhớ, thậm chí mình đánh dấu là một điều rực rỡ trong tuổi thanh xuân của mình. Thời gian không dài, chỉ có hai ngày rời xa thế giới mà như cả tuần mình sống lại cuộc sống của bản thân mình.
Ai bảo Fansipan mùa này không có gì? Thì tin đi… đúng là không có gì đâu ngoài những đoạn mình lưu lại được trong trí nhớ. Giờ vẫn còn thèm cái hơi lạnh của núi rừng thổi qua những giọt mồ hôi. Nhớ cảnh mây mù từ đâu bay tới như trong một đoạn phim khi yêu quái xuất hiện, đứng từ bên mây mù nhìn về phía dãy núi bên cạnh nắng rực rỡ mà hân hoan và trầm trồ. Như thuộc về hai thế giới khác hoàn toàn nhau.
Fansipan mùa này chỉ có những bông hoa vàng của núi rừng mọc dọc đường mà em gái đi cùng gọi là “hoa rau ngót”. Có những bông hoa li ti, những cái cây lạ lẫm,… tất cả đều thuộc về núi rừng. Đó là một Fansipan nhẹ nhàng và dịu dàng biết mấy khi mỗi đoạn leo dốc mình chợt mỉm cười với một bông hoa hay nhành cỏ dại bé xíu xiu mọc trên khe đá.
Rồi cả tiếng róc rách của những con suối trong veo, mát lịm, nước ngon hơn cả Lavie. Mình cũng chỉ kịp ghi lại có chừng ấy, chợt nhớ một ánh nắng chiếu xuống dòng suối lung linh.
Fansipan mùa này chẳng có gì đâu ấy, ngoài một bầu trời xanh rất khác.
Hay một Fansipan đẹp và đầy nguy hiểm
Cái đẹp luôn đi cùng với sự nguy hiểm. Với mình, quãng đường đẹp nhất nhưng cũng đáng sợ nhất là lúc đi qua rừng, giống y chang cảnh quay trong “Chúa tể của những chiếc nhẫn”. Con dốc ấy xanh mướt một màu, trời lại vừa mưa xong nên cái gì cũng ẩm ướt làm khung cảnh thêm phần liêu trai. Đá phủ rêu xanh, cây cổ thụ cũng phủ rêu xanh… Ngước mắt nhìn lên là dốc dựng đứng, đưa mắt nhìn xuống là đáy vực thăm thẳm. Thực sự, với một đứa yếu đuối như mình thì đã có lúc mình muốn rơi nước mắt. Tới giờ nghĩ lại mình vẫn không hiểu sao mình lại có thể vượt qua được. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất là bằng mọi cách phải trèo qua được, nếu không muốn rơi tự do (tất nhiên).
Nỗi sợ âu cũng chỉ là do mình tự tưởng tượng ra.
Fansipan có chừng đó thứ thôi, có ai muốn đi không? Còn vài chuyện nữa, đợi mình kể dần dần.
(to be continued)