Em ngồi sau anh
Một ngày đông lạnh
Nghe thời gian chậm lại
Nghe tim mình xuyến xao
Đã lâu rồi em không ngồi sau anh
Như thể trái đất bảy tỉ người
Em là người con gái may mắn nhất
Được gần anh vậy thôi
Em đi cạnh anh
Nghe dậy lại mùi hương quen thuộc quá
Con đường thênh thang ấy
Em muốn giữ lại là của riêng hai đứa
Kệ kỷ niệm cùng ai anh từng có
Giữa đêm mùa đông
Em thấy anh xoa tay vào nhau cho đỡ lạnh
Chỉ tiếc em ngại
Chưa dám nắm một bàn tay
Chỉ là nắm tay thôi
Không hơn gì đâu anh ạ
Bởi em thương mà ngàn lần không dám nói
Nhưng em vẫn cười một mình
Như người đang yêu